Hotline: 0968133153
Tin tức hoạt động được Trung tâm cập nhật liên tục
Hồi đó, có hai người đàn ông, một người là thầy giáo dạy văn của chị hồi học cấp II nay đã là cán bộ phụ trách một ban trên tỉnh khi tuổi mới ngoài ba mươi, một người là Giám đốc một cơ sở Thủy nông ở huyện. Cả hai người có quyết tâm rất cao trong việc “hạ gục” chị.
- Bác về Sài Gòn nhớ thỉnh thoảng ghé coi thằng cu Hưng nhà em nhé. em ngại lắm nhưng vì không có điều kiện chăm cháu chu đáo, hai bác ở gần, để mắt tới cháu dùm em.
Lời chị nằng nặng. Tôi gật đầu và để tâm tìm hiểu.
Bà vợ trẻ nháy tôi rời phòng Karaoke, cứ để ông chồng ngủ đó trong tiếng nhạc du dương. Cô nói anh có thể đánh một giấc đến sáng mai, tính anh nó thế.
Ra ngoài sân, anh em ngồi dưới tán cây xoài già tâm sự. Cô Thảo, người vợ anh bạn quý có vấn đề muốn tâm sự.
Khi tôi thắc mắc: Có gì mà phải lo, tôi ở gần thấy thằng bé thường ăn trắng mặc trơn, đi học đủ ngày giờ, gặp người quen khá lễ phép thì mẹ cháu sẽ sàng tâm sự:
Nói chung, không có gì ghê gớm lắm. Cháu có thể trưởng thành tốt nhưng có một vài điều em âu lo. Thật buồn là một vài lần em nói chuyện này với nhà em, anh ấy gạt đi và nói đại: Nó lớn bằng sào bằng gậy rồi, lo gì…
Cậu con trai đầu nhà này vào đại học hơn một năm nay nhưng anh em chúng đã được cha mẹ cho lên Sài Gòn ăn học đã vài năm, lý là để đường học được phát triển chứ ở Đồng Nai việc học không được chu đáo lắm.
Anh chị thuê cho thằng bé một gian nhà hơn một triệu một tháng, trang bị đầy đủ máy tính, TV, điều hòa cho con ăn ở. Cô bé thì nội trú trong nhà trường cũng khá đầy đủ với sự quan tâm của cha mẹ về tiền bạc.
Chị nói: nhìn đại thể thì như vậy nhưng hai đứa con có vấn đề.
Việc học hành thì không sao. Việc ăn tiêu cũng không có gì lớn, mỗi tháng anh chị cho mỗi cháu chừng dăm triệu tiêu pha, cũng dễ thở.
Với một hồ nuôi cá rô đồng hơn một ha, vài chục bè cá và cổ phần trong công ty tôm giống anh chị có mức thu nhập lối trên năm chục triệu/tháng nên khoẳng cho con đôi chục triệu các loại để chi dùng không có gì gay gắt cả.
Vấn đề là chị thì như bị buộc chặt vào cơ ngơi này, không mấy lúc có thể thoát ly ra khỏi đây được. Có thể nói, nếu thoát ra một ngày thôi, là có chuyện.
Nhưng cứ ở nhà cũng có chuyện.
Chị ở nhà nhưng anh thường đi. Với bộ cánh, một chiếc xe hơi hiệu Vios mới, anh thoắt đi, thoắt về, chị hoàn toàn mất kiểm soát.
Chị hoàn toàn không có ý định kiểm soát anh và muốn kiểm soát cũng không được, có ngày, nhìn đồng hồ đo km trên xe đầu ngày và cuối ngày đã chênh gần 300 km nhưng hỏi anh, anh chỉ nói ra Biên Hòa dự lễ giới thiệu sản phẩm mới của công ty ông bạn.
Việc chị phớt lờ việc anh cứ đi xem “Sản phẩm mới” hoài cũng có cái lý của nó.
Thu nhập ở khu trang trại này hết sức mềm dẻo, có tháng dăm chục triệu, có tháng cả trăm triệu. Ngoài những thứ chi tiêu, tích lũy cho gia đình, chị còn có một nhu cầu rất riêng.
Đó là dành một khoản gửi về Thanh Hóa để chăm cho gia đình bên ngoại.
Nhà chị có ba đứa em, đứa nào cũng làm nông, hiền lành chân chất nhưng ruộng đất, vốn liếng ít nhưng không khá về khoản làm ăn. Luôn thiếu trước hụt sau. Nay mấy nhà này thêm ba bốn đứa cháu xinh ngoan, học hành giỏi giang, có đứa vào đại học trên Hà Nội học tập mà cha mẹ chúng phải chi tiêu rất tốn kém.
Đã vài lần cha mẹ chúng phải vượt ngàn rưởi cây số vào tận nhà này vay nợ anh chị để thêm cho con ăn học.Vài năm nay, các lần vai đã lên để cả trăm triệu đồng.
Vay thì dễ nhưng rồi khó mà trả vì không biết xoay vào đâu!.
Thế là để đỡ muối mặt với chồng, chị thường phải bớt xén một vài khoản để gửi cho em , để chúng trả nợ cho anh chị lấy lệ, để che mắt anh.
Có lần anh chị về quê làm giỗ tộc. Gặp anh một thằng em gãi đầu gãi tai khất nợ anh, nó không biết là chị đã trả nợ đậy cho anh rồi. May mà lúc đó anh đang say sỉn không để tâm chuyện gì, vụ việc suýt bị lộ.
Thế là, chị luôn sống trong tâm trạng dằn vặt của người có lỗi, của người ăn cắp chưa bị bắt, mà ăn cắp là ăn cắp của chồng!
Bởi đó, chị luôn thấy mình là người có lỗi, chị tự trừng phạt mình bằng việc… miễn ghen anh, miễn thắc mắc về hành tung của anh, thậm chí chị luôn mong anh đi nữa, đi xa…
Đúng như dự đoán của chị, anh bạn tôi càng ngủ càng say. Hai anh em thoải mái nói chuyện ngoài này.
Hết chuyện chồng, chuyện mình là chuyện về hai đứa con.
Thằng lớn nhà chị to cao, khá điển trai và giống chị cái khâu yêu văn nghệ, nó hát hay lắm, đông bè bạn lắm. Vài năm học ở Sài Gòn nó lần lượt đưa về nhà trình diện tới năm cô bé bạn, cô nào cũng dễ thương, cô nào cũng gọi nó là “chồng” rất hóm hỉnh, vui vẻ.
Nhưng vấn đề gai gợn nhất là nó rất ích kỷ.
Cho đến một lần anh chị có việc gấp lên Sài Gòn nói nó đưa sang thăm em gái, nó vẫn không biết em nó ở chỗ nào.
Nó không hề quan tâm, cũng không hề biết kết quả học tập của em nó, bạn bè của em nó, sinh hoạt của em nó, thậm chí hai ba lần em nó tổ chức làm sinh nhật nó cũng không biết và không tham dự.
Nhưng nó rất chu đáo với bản thân, “bộ sưu tập” quần áo, trang phục của nó chu đáo, phong phú hơn của cô em nhiều. Trong buồng tắm của nó, những loại mỹ phẩm đầy đủ như một diễn viên. Bộ đồ chơi vi tính, Ipad , máy chụp ảnh của nó trị giá vài ba chục triệu nhưng cô em thì khác hẳn, bé Liên sống rất giản dị. Mọi thứ chỉ tàm tạm, không lôi thôi là được.
Đổi lại nó luôn quan tâm đến cha mẹ. Số tiền cha mẹ cho thường dư, nó vẫn gửi nhà tôi giữ dùm, cũng là mươi triệu chứ không ít.
Câu chuyện về “khoảng tối” với mẹ nó chính cháu gái này nói với tôi trong động cơ nhờ bác can dự để tìm lối thoát, nếu không, sớm muộn gì cũng đến chỗ bùng nổ bi kịch khi cha cháu phát hiện ra.
Chuyến đi này chính là giải quyết vấn đề đó.
Tôi hỏi thêm chuyện chị Thảo, về một câu chuyện có vẻ không ăn nhập gì với đề tài gia đạo nhà này, đó là việc chị hát toàn bài buồn, hát rất truyền cảm, rất hay.
Chỉ Thảo cúi xuống nhìn bàn chân mình, như nhìn lại bước khởi phát của chi vào đời cách đây hai mươi hai năm, hồi chị gặp anh…
Hồi đó, chị là một cô thôn nữ nhưng nước da trắng ngần, đường nét dễ mê hoặc người ta.
Đặc biệt, chị có một giọng hát ngọt như mía, mượt như nhung…
Hồi đó, có hai người đàn ông, một người là thầy giáo dạy văn của chị hồi học cấp II nay đã là cán bộ phụ trách một ban trên tỉnh khi tuổi mới ngoài ba mươi, một người là Giám đốc một cơ sở Thủy nông ở huyện.
Cả hai người có quyết tâm rất cao trong việc “hạ gục” chị.
(còn nữa)
Nguyễn Huy Cường.