Hotline: 0968133153
Tin tức hoạt động được Trung tâm cập nhật liên tục
Tôi chưa một lần gặp Kim Ba, Nhà thơ của vùng đồng bằng sông Cửu Long nhưng may mắn được gặp bài thơ này từ năm 1993. Bản thân mình yêu thích thì đã đành nhưng khi có nó trong hành trang thơ, đi trong “con đường thơ” thì thật ấm lòng. Nó cho ta thêm những tâm cảm tốt, thêm cái nhìn vững trãi vào cuộc đời và bản thân để trưởng thành. Cách nay một năm, tôi quen một nhà thơ nữ, cô trung niên này có lòng yêu thơ hiếm thấy, hình như yêu thơ hơn cả những Nhà thơ “thứ thiệt” cho dù cô chỉ là “Tân binh” trong Hội thơ. Nhưng, cô này có một đặc điểm là ưa so đọ “đai đẳng” và muốn áp cái tay thước… thơ phú để đo chiều kích của bạn hữu. Quan điểm này nhiều khi đạt đến độ trở thành … thiên kiến và từ đó, cô tự giới hạn sự thân ái của bạn bè với cô bởi không mấy ai đồng thuận quan điểm này. Tôi chép bài thơ “xù xì”, trai sạn, góc cạnh này tặng cô và từ đó, tôi vui mừng thấy cô bạn từ từ thay đổi. Cảm ơn Kim Ba. Hôm nay tôi xin đăng bài thơ này tại đây và muốn bạn yêu thơ biết đến chút thi vị “đặc sản” của Đồng bằng miền tây Nam Bộ, đó là bài thơ “Đức tin”.
ĐỨC TIN
Tôi đã đi trên con đường bụi bốc bàn chân khô tóe máu khát nguồn vui nặng bên lòng một câu hỏi chơi vơi gì đã mất mà lòng đầy tiếc nuối?
Nào dám mơ thời gian tĩnh tại tuổi ngày thơ nay đã thật xa rồi sao ngân hoài điệp khúc ấy bên tai tiếng dế trêu ửng hồng bông mắc cỡ?
Lúc nhận biết cuộc đời nhiều tráo trở khi nụ cười đã tự héo trên môi gió đang thổi gió cũng nhiều day trở tôi trong đời – đời có ở trong tôi?
Và như thể điều tôi chưa lường trước nhánh thơ đau cứ rón rén đâm chồi với trực cảm – niềm xôn xao bất định buộc tôi đứng lại – lắng nghe đời
Thì cần chi uốn éo lời giả tạo chút tài hoa nào có nghĩa gì đâu thì cần chi câu thậm xưng cao ngạo khi nửa đời sóng tuổi đuổi thêm mau
Chiu chắt niềm vui nâng niu dự cảm trên con đường đá gai bụi bặm để gìn giữ đức tin tôi học lấy cái nhìn xuyên thấu đêm…
Kim Ba.
Website trọn gói